hồ sơ dự thi
LOADING IMAGES
Lý do em muốn thay đổi diện mạo bản thân mình là do da em bị nhiều mụn,thâm và có rất nhiều sẹo rổ ngoài ra e có chiếc mũi khá to với đôi môi bị hô của mình….mỗi lần em đi ra đường em đều phải đeo khẩu trang em sợ ánh mắt của mọi người khi nhìn vào em rồi họ to nhỏ với nhau “cái thằng đó đã xấu mà còn học đòi làm bê đê”…những lời đó với em vẫn chưa là gì khi em bắt đầu chọn học nghề trang điểm với ý nghĩ rằng “dù em không đẹp thì em sẽ làm cho người khác đẹp” và em nghĩ nếu em biết tự trang điểm cho mình thì sẽ tự mình tre đi nhiều khuyết điểm của da đều đó sẽ giúp em tự tin hơn đến với mọi người xung quanh rồi em sẽ không phải lúc nào cũng đeo khẩu trang che đi lớp da xấu xí và khuôn mặt kém xinh của mình để có thể ngẩn cao đầu lên mà đi sẽ không phải cuối đầu cố chốn tránh những ánh nhìn xa lạ của những người xung quanh.Tưởng như là vậy nhưng không….em học trang điểm được hơn 3 tuần thì em được thầy giới thiệu đi trang điểm cho khách để lấy kinh nghiệm….ngày hôm đó em vẫn đeo khẩu trang như mọi khi nhưng không biết vô tình sao vị khách đó đã nhìn thấy được mặt em khi khẩu trang bị rơi ra…lúc đó em giật bắn cả người khi vị khách đó hết lên…”Trời ơi! gì ghê vậy?….em…em nghĩ một người xấu xí như em có thể làm cho người khác đẹp lên hả?….Thôi không làm nữa nghĩ nghĩ đi”…vị khách đó đã xua đuổi em xem em như một cái gì đó rất bẩn và ghê….lúc đó em cũng không biết em đã làm gì sai để phải nhận lấy những lời nói và hạnh động đó của vị khách ấy…Ngày hôm đó em ngồi trên xe buýt từ quận 3 về Thủ Đức mà ức nghẹn không nói được lời nào muốn khóc thật lớn thật to mà sao nước mắt không rơi được….sau việc đó em quyết định tạm ngưng việc học trang điểm lại em bỏ lên biên hoà xin vào làm công ty điện tử Việt Tường với ý định tích góp tiền để thay đổi làng da xấu xí của mình…để mình tốt hơn trong mắt người đối diện để em có đủ sự tự tin để đi tìm ước mơ đời mình trở thành chuyên gia trang điểm…còn chiếc mũi to và đôi môi hô của mình sau này có điều kiện em sẽ hoàn thiện nó sau….em vừa mới qua khu công nghiệp biên hoà được một tháng…những người ở đây họ cũng rất thân thiên với em…em vui vì điều đó…nhưng ngày nào họ cũng kêu em tháo khẩu trang ra cho họ xem mặt vì từ khi vào làm đến giờ ít ai được thấy mặt em…em sợ sau khi nhìn thấy mặt em rồi họ sẽ không còn thân thiện với em nữa cho nên đến giờ em vẫn đeo khẩu trang suốt….Hôm nay,tình cờ lướt facebook em thấy chương trình “TÁI SINH NHAN SẮC”…em vui lắm nó giống như tia hy vọng sáng lên trong đêm tối của cuộc đời em…dù em biết có rất nhiều thí sinh,có rất nhiều hoàn cảnh đáng thương và xứng đáng hơn em để được thay đổi ngoại hình thông qua chương trình.Nhưng em vẫn muốn tự cho mình một cơ hội dù là nhỏ nhoi, dù là mong manh nhưng đó là hy vọng là bàn tay đưa ra giữa đêm tối để kéo em về với tương lai tươi sáng hơn vậy tại sao em không cho mình cơ hội?….Cơ hội không phải lúc nào cũng có vậy nên em không muốn đánh mất nó.Em rất mong chương trình sẽ xem và đọc bài dự thi của em và có thể trao cho em một cơ hội mới để em có thể bắt đầu một tương lai mới tốt hơn bây giờ,đây là nhungy lời nói tận trong lòng em nên có gì thiếu sót mong chương trình lượng thứ bỏ qua cho em….